Có lẻ nào trái
đất đã nóng lên
Để
hành tinh Xanh trước nguy cơ suy thoái
Thế
gian này đâu riêng chỉ con người cần đến lòng bác ái
Mà
còn đó là tình yêu về sự sống trên đời.
Yêu
mầu xanh nhuốm cả đất trời
Thương
cho trái đất phải hao gầy theo năm tháng.
Những
cao ốc chọc trời, khói lò bay phiêu lãng
Vần
vũ che khuất cả khoảng trời xanh.
Trái
đất này nặng quá nổi gian truân
Nuôi
7 tỷ người “miệng ăn núi lỡ”
Phát
triển không ngừng văn minh loài người luôn rộng mở
Vượt
cả tài nguyên vốn có của đất trời
Nước
uống cũng khan, của hầm mỏ đã vơi
Lá
phổi xanh rừng đại ngàn chặt hạ
Những
vùng đất cổi cằn lấn dần sa mạc hóa.
Đô
thị hóa lan nhanh chiếm lấn chốn yên lành
Hỡi loài người! ta sống mổi mình chăng?
Đâu loài vật đáng
thương, đâu màu xanh vắng bóng
Rừng
bê tông nhà thay rừng cây hứng nắng.
Có
lẻ nào trái đất cứ nóng lên!
Núi
lở, sóng thần, bão lũ liên miên
Cân
bằng tự nhiên trái đất đang kêu cứu
Lịch
sử người Maya(*) nền văn minh xưa hiện hữu
Nhắc
ta phải nghỉ gì cho trái đất xanh tươi
Vì
lợi ích chung cho hành tinh
Hay
riêng quyền lợi của con người?
Hỡi nhân loại!
hãy nhận ra mình trước khi quá muộn.
Lê Văn Thưa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét